CẢM NGHĨ NHÂN NGÀY 20/11
Thưa
các thầy giáo, cô giáo và các em sinh viên
Tôi rất vui mừng được phát biểu cảm
nghĩ của mình ngày hôm nay, được phát hiểu trong ngày vui thường niên nhưng rất
trọng đại trong cuộc đời mỗi người thầy giáo, cô giáo – ngày 20/11.
Đã có rất nhiều các bài hát, bài thơ
và cả những thuật ngữ chính trị cá ngợi nghề thầy giáo, cô giáo. Nhưng những ca
từ ấy cũng sẽ trở lên vô nghĩa và vô vị nếu như trong tâm hồn mỗi chúng ta
không có hình ảnh thân thương của người thầy giáo, cô giáo đã cùng với Mẹ ta,
Cha ta dắt ta từng bước, từng bước vào cuộc sống và đi tới tương lai. Chúng ta,
những thầy giáo cô giáo tự hào biết bao khi cứ mỗi năm vào dịp 20/11 này, thì
dường như hoa lại nở nhiều hơn, rực rỡ hơn bao giờ hết và khắp trên đường phố gập
tràn tiếng cười vui của các em học sinh, của các bậc phụ huynh trên đường đến
thăm các thầy cô giáo của mình, của con em mình… Còn căn nhà, nơi ở của các thầy
cô thì tràn đầy tiếng nói cười ríu rít của các em như bầy chim rúi rít về sum họp,
như “ Xuân quang mãn viện, Thụy khí doanh đình” nghĩa là dường như ở nơi đây
luôn tràn gập ánh sáng của mùa xuân và các nguyên khí tốt lành.
Với tôi, năm nay đón 20/11 là lần thứ
37 tôi đón chào ngày hội của nhà giáo với tư cách người thầy. Ba mươi bẩy năm đã
qua đi, suốt quãng thời gian ấy, khi đứng trên bục giảng của lớp học cũng như
trong cuộc sống, bằng sự đam mê nghề nghiệp, bằng sự làm việc cần mẫn nghiêm
túc, tôi đã chuyển tải tới các em học sinh những tri thức khoa học, đã nói với
các em những lời nói với tư cách người thầy mà trong đó lời dịu ngọt cũng có và
lời gắt gay cũng có. Lời dịu ngọt bởi lòng người thầy nào mà lại chẳng mấy yêu
thương học trò, còn lời gắt gay cũng bởi người thầy nào lại chẳng nóng lòng muốn
học trò chóng nên người.
Tôi chợt nhớ tới một hình tượng mà nhà
văn Nga Pautôpxki đã viết trong truyện ngắn “ Bông hồng vàng”. Đó là hình tượng
người thợ quét rác của thành Pari hoa lệ đã cần mẫn ngày theo ngày quét rác, đổ
rác cho thành phố, và cùng với việc nhọc nhằn đó người thợ quét rác đã chắt
chiu lại những bụi cát của các hiệu kim hoàn để đêm về sau một ngày lao động mệt
nhọc, người thợ quét rác đó lại say mê đãi lấy những bụi vàng từ cát bụi để rồi,
để rồi… đến một ngày kia đã có đủ số bụi vàng để đúc ra một bông hồng bằng vàng,
dành tặng cho người thân yêu nhất, mong mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho người ấy
theo như truyền thuyết. Pauxtôpxki đã ví nhà văn giống như người thợ quét rác
kia, hy sinh suốt cả đời mình mong mang lại một Bông Hồng Vàng hạnh phúc cho đời.
Còn tôi, tôi nghĩ người giáo viên, sự nghiệp của người giáo viên còn cao quí
hơn thế nhiều, bởi người thầy là người chắt chiu từng giọt, từng giọt tinh túy
nhất của tri thức để tưới cho những mầm xanh, và nhờ những giọt tri thức chắt
chiu ấy những mầm xanh sẽ kết trái, cho đời những trái thơm quả ngọt. Còn nếu
thiếu đi những giọt tri thức kia thì các mầm xanh sẽ chỉ còn là sự sống vô tri
không có ích, thậm chí còn có hại cho đời.
Bây giờ mỗi khi nghĩ về cuộc đời của
mình, tôi không khỏi cảm ơn định mệnh. Vâng! Cảm ơn định mệnh – nếu như có định
mệnh trong cuộc đời này. Cảm ơn định mệnh đã mang đến cho tôi một may mắn, may
mắn là tôi được đào tạo trở thành người giáo viên, nghề giáo là nghề và là nghiệp
của đời tôi. Và nếu như, có một sự bắt đầu lại của cuộc đời, nếu như ở nghiệm
âm của phương trình Fecmidirăc có tồn tại một thế giới của các phản hạt, ở đó cần
một sự lựa chọn nghề nghiệp, tôi vẫn chọn nghề giáo là nghề và là nghiệp của đời
tôi một lần nữa.
Thưa các thầy cô và các em
Để thay cho lời kết cảm nghĩ của tôi nhân ngày 20/11 –
ngày hội của các thầy cô giáo – tôi xin được trích lời một bài hát của nhạc sĩ
Xuân Phương:
…” Thời gian trôi qua mau, chỉ còn lại
những kỉ niệm.
Kỉ niệm thân yêu ơi! Sẽ còn nhớ mãi tiếng
thầy cô,
Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những
lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm
thiết tha
Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa…
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy
nhớ ước uốn cho thời gian trở lại.
Cho nhau khát vọng, đam mêm cháy bỏng, sẽ
còn mãi trong tim mỗi người
Để tình yêu ước mơ mãi không phai”
Chúc
các thầy cô và các em sức khỏe, niềm tin và hạnh phúc!
Đêm
thành phố
Thái
nguyên, 19/11/2005